[fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục Header10

Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
[fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục Mashim10
Đăng ký

Chào mừng đến với diễn đàn
» Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần hỏi / đáp để biêt cách sử dụng diễn đàn
» Để có thể tham gia thảo luận, bạn phải đăng ký làm thành viên. Bấm vào đây để đăng ký.

Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[ShortFic ShinxRan] Nước mưa từ khóe mắt em Havoli Eto Sun Jul 20, 2014 5:00 pm
Mem mới và mem cũ tại DCF vào đây để cùng làm quen và giới thiệu về mình... Havoli Eto Sun Jul 20, 2014 4:44 pm
Đăng kí vào Group [bắt buộc] Havoli Eto Sun Jul 20, 2014 4:37 pm
(Game) Nối từ tiếng anh Yulsica91 Fri Jul 05, 2013 2:26 pm
Đăng kí nhạc - Show your feeling!!! Yulsica91 Fri Jul 05, 2013 2:19 pm
Conan tập cuối ( đầy bi thảm ) Ran Mori Wed Feb 20, 2013 5:32 pm
Mong nhớ của Ran Ran Mori Tue Feb 19, 2013 9:03 pm
Chào các bạn, mình là mem mới xin chỉ bảo Ran Mori Tue Feb 19, 2013 8:35 pm
Chào các bạn, mình là mem mới. Mong được giúp đỡ Aiko-chan2003 Mon Feb 04, 2013 2:12 pm
FNVC Xin dc liên kết S-Kage Sun Jan 06, 2013 8:34 am

|

[fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Sat Jul 07, 2012 1:13 pm

New Member
shin_ran_726
New Member

Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Tên : Dù thiên đường ... hay địa ngục
Disclaimer : Họ không thuộc về tôi, họ không thuộc về bất cứ ai nhưng số phận của họ trong fic này là của tôi
Thể loại : Romance
*Lưu ý: Đây là fic đầu của mình, mình học cũng chẳng giỏi văn lắm, nên mọi người nhẹ nhẹ tay thôi nha!!!

Chap 1 : Mùa hè ….
Part 1 : Cây hoa anh đào
Mưa … mưa rơi …
Cậu đứng đó … dưới gốc cây hoa anh đào …
Người ướt sũng …
Đôi mắt xanh nhìn vô định ….
Điều gì vậy? Điều gì đã khiến một chàng thám tử luôn lạc quan, tự tin với chính bản thân mình trở thành một con người hoàn toàn khác như vậy?
Có lẽ chính cậu cũng không hiểu nổi nữa!
Không hiểu tại sao …?
-----------------FlashBack--------------------
“Shinichi, sao cậu lại không đi cùng lớp?” – Mori Ran, cô bạn từ bé của Shinichi hỏi
“Bố mẹ tớ gọi điện về bảo hè này tớ phải sang Mỹ, chẳng biết làm gì nữa!” – Anh trả lời với giọng nói không thể nào chán hơn. Thực ra, anh cũng rất muốn đi du lịch với lớp nhưng hôm qua anh nhận được điện thoại của bố mẹ nói hè này anh phải sang Mỹ nhưng không giải thích lý do. Và rồi anh cũng chỉ biết “ngậm ngùi” vâng, dạ theo hai đấng thân sinh của mình.
”Chán thật đấy… Nhưng không có cậu đi khéo lại hay! Tớ không muốn có án mạng lúc đang đi du lịch đâu!” – Ran vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt của cô có một chút buồn bã.
“Này… Án mạng đâu phải do tớ gây ra, sao cậu nói cứ như vì tớ mà có án mạng vậy?”
“Không phải sao… Lần nào đi với cậu chẳng có án mạng!”
“Nhưng đâu phải do tớ chứ !!!!”
……
Thế là anh và cô cãi nhau suốt trên đường về nhà. Họ lôi từ những truyện trên trời dưới đất xuống để gây nhau. Và rồi cuối cùng cũng đến nhà Ran…. Đến đây chắc 2 cô cậu cũng chẳng còn sức để mà cãi nhau tiếp.
“Thôi, đến nhà tớ rồi! Tạm biệt Shinichi! Cậu đi Mỹ chơi vui vẻ nha!” – Ran cười, như thường lệ nụ cười thiên thần ấy luôn là thứ để hòa giải những cuộc cãi nhau của 2 đứa.
“Ừ, tạm biệt cậu.” – Shinichi nói nhanh rồi quay lưng đi thẳng. Cậu không muốn cô nhìn thấy gương mặt đang đỏ ửng lên của mình. Không hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy nụ cười ấy, tim cậu luôn đập loạn nhịp, mặt thì đỏ bừng lên.
Ran lại mỉm cười – một nụ cười nhẹ, cô nhìn cậu bước đi như mọi ngày. Nhưng hôm nay cô nhìn cậu lâu hơn, cô nhìn cho đến khi bóng dáng cậu đã không còn trong tầm nhìn của cô, có lẽ là vì 3 tháng hè cô sẽ không được gặp cậu ấy.
………………………
Shinichi về đến nhà, quẳng giầy ra chỗ cửa ra vào rồi ngồi phịch xuống ghế.
“Hằng ngày con vẫn bừa bộn vậy sao con trai!” – Một giọng nói vang lên phía trên cầu thang
“Thì bừa bộn hay không thì cũng có ai… … … HẢ!!! …. … BỐ!!!!” – Mắt Shinichi mở to hết mức rồi lại bé tí bằng hạt đậu –“Bố… về đây làm gì?”
“Để rước bé Shin sang Mỹ!” – Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn bước xuống cầu thang, nở một nụ cười rất … nhắng
“MẸ !!!... Mà tự con sang Mỹ cũng được, cần gì 2 người về rước!” – Shinichi nói với vẻ mặt rất khó chịu
“Bố với mẹ về đón bé Shin sang là để đảm bảo an toàn cho bé Shin, thế mà bé Shin nỡ đối xử với bố mẹ thế này đây à?” – bà Yukiko phụng phịu
“Bố mẹ có về thì cũng nói cho con một tiếng chứ ?”
“Thực ra ta và Yukiko về đây để nói với con một việc!” – Ông Yukiko nói nhanh trước khi vở tuồng của 2 mẹ con mỗi khi gặp nhau lại bắt đầu.
“Chuyện gì vậy ạ?” – Shinichi hỏi nhưng mắt vẫn dán chặt vào cái tivi.
Ông Yusaku và bà Yukiko ngồi xuống ghế. Cả 2 ông bà đều có vẻ bối rối. Cuối cùng bà Yukiko mở lời trước.
“Shinichi này, … lúc nãy mẹ xem album trong phòng con, … cái cô bé đi chơi với con ở Tropical Land … tên là Ran nhỉ?”
“Vâng, cô ấy là bạn từ nhỏ với con, bố mẹ cũng biết rồi còn gì?” – Anh có hơi ngạc nhiên khi mẹ anh không gọi anh là bé Shin nữa.
“Uhm… Shinichi này, … con … có yêu cô bé đó không ?
“D…Dạ? Con… T… Tất nhiên là không rồi!!!” – Shinichi trả lời, mặt đỏ bừng
“Không thật chứ?” – Như thấy được biểu hiện lúng túng của Shinichi, ông Yusaku hỏi lại.
“T…Thật mà… Bọn con chỉ là bạn thôi!”
“… Vậy thì tốt … …” – Bà Yukiko định nói tiếp điều gì đó nữa nhưng lại thôi. Bà nhìn sang ông Yusaku.
“Bố mẹ có chuyện muốn nói với con!” – Hiểu ý bà Yukiko, ông Yusaku nói.
“Chuyện gì ạ? Có quan trọng lắm không?” – Shinichi hỏi, trong lòng cậu hơi có chút hoang mang, tại sao bố mẹ cậu lại hỏi về Ran, tại sao lại ấp úng như vậy, mẹ cậu còn rất nghiêm túc nữa?

“Thực ra con đã có hôn ước, Shinichi à!” – Sau vài phút im lặng, ông Yusaku cất lời.
“C…. Cái gì cơ?” – Shinichi đơ người ra, cậu không tin vào tai mình nữa.
“Con đã có hôn ước!” – Bà Yukiko nhắc lại với vẻ mặt hơi lo lắng
“HÔN ƯỚC??? THỜI ĐẠI NÀO RỒI MÀ BỐ MẸ CÒN SẮP ĐẶT TRƯỚC HÔN ƯỚC CHO CON???” – Shinichi hét lên, cậu không thể tin được, bố mẹ cậu đâu có phải là người như thế.
“Shinichi … thực ra…
“VÌ THẾ BỐ MẸ HỎI CHUYỆN CỦA CON VỚI RAN?!! VÌ THẾ BỐ MẸ BẮT CON SANG MỸ VÀO MÙA HÈ?!!” – Cậu lại hét lên trước khi bố cậu kịp giải thích, cậu thật sự mất bình tĩnh (đoạn này có quá không nhỉ, nếu có các bạn bỏ qua cho!)
”Shinichi à, bình tĩnh đã nào, mẹ biết con rất bất ngờ trước thông tin này, nhưng phải bình tĩnh nghe bố mẹ nói hết đã chứ!” – Bà Yukiko nói.
”Cô ấy tên là Miyano Shiho, bằng tuổi con, bố mẹ cô ấy cũng là bạn thân của bố mẹ bên Mỹ. Chúng ta gặp cô bé trong một vụ án mạng.” – Ông Yusaku giải thích sau khi chắc chắn rằng con trai mình sẽ không hét lên nữa.
“Cô bé rất xinh đẹp, đặc biệt là rất thông minh và sắc sảo. Mẹ nghĩ cô bé rất hợp với con và bố mẹ cũng đã nói chuyện với bố mẹ cô bé, họ đều đã đồng ý hôn sự của hai đứa.” – Bà Yukiko tiếp lời chồng mình

“Cái cô Miyano đó có biết không? Cái hôn sự chết tiệt này!” – Shinichi hỏi, giờ thì cậu đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn còn đang rất tức giận.
“Có, cô ấy biết.” – Ông Yusaku trả lời
“Và?” – Shinichi hỏi với giọng mỉa mai
“Từ đầu cô bé không đồng ý, nhưng sau khi được chúng ta thuyết phục cô bé đã đồng ý!” – Bà Yukiko nói
”Oh,... Vậy là mọi người đều biết hết nhỉ?!! Chỉ có mình con không biết?” – Shinichi lại tiếp tục hỏi với cái giọng ấy
“Bố mẹ cũng định nói cho con biết rồi nhưng bận quá không về được!” – Ông Yusaku trả lời với một lí do không thuyết phục chút nào.
“Tin mẹ đi bé Shin, cô bé rất xinh đẹp, mẹ đảm bảo con sẽ thích từ cái nhìn đầu tiên. Nhất là nụ cười của cô bé rất đẹp!” – Bà Yukiko tìm cách an ủi cậu con trai.
Nghe đến đây, Shinichi im lặng, đôi mắt xanh của cậu giờ không còn giận dữ nữa, không còn mỉa mai nữa, mà là … buồn. Một nỗi buồn đang ở trong đôi mắt cậu, không là ở trong người cậu, không nói đúng hơn là ở trong trái tim của cậu.
Nụ cười, nụ cười ấy, nụ cười thiên thần của cô bạn từ nhỏ của cậu, cô bạn thân nhất của cậu, không, là người con gái mà cậu yêu nhất. Nụ cười chỉ giành cho cậu, nụ cười khiến trái tim cậu đập loạn nhịp.
Nụ cười thiên thần ấy … cậu sẽ không bao giờ … được nhìn thấy, được cảm nhận bằng cả trái tim mình nữa ư?
Vì cậu đã có hôn ước.

Thấy Shinichi yên lặng, không nói gì, bà Yukiko mở lời “Shinichi, hè này, con sang Mỹ gặp Shiho, chắc chắn con sẽ thích cô bé!”

“Vâng!” – Cậu đáp khẽ sau vài phút im lặng. Cậu rất muốn từ chối, cậu rất muốn hủy bỏ hôn ước này, nhưng cậu không muốn làm trái ý bố mẹ, dù sao thì họ cũng chỉ vì quan tâm đến cậu.
“Vậy thì hay quá bé Shin… Mẹ nói con nghe…
Cậu đứng dậy chạy nhanh ra khỏi nhà trong khi bà Yukiko vẫn đang thao thao bất tuyệt về con dâu tương lai.

Cậu chạy … Chạy mãi…
Mưa rơi, cậu cũng mặc…
Cậu không biết mình chạy đi đâu, nhưng cậu vẫn cứ chạy…
Mưa rơi ngày càng to…
Rồi cuối cùng cậu thấy trước mặt mình là cây hoa anh đào…
Câu không biết… không biết tại sao mình lại chạy đến đây…
Có lẽ … đây là nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm của cậu và Ran …
--------------End flashback----------------

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:





Sat Jul 07, 2012 1:14 pm

New Member
shin_ran_726
New Member

Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Part 2 :
”Ring … ring … ring…”
“Alo , văn phòng thám tử Mori xin nghe.” – Ran nhấc máy. Từ nãy đến giờ không hiểu tại sao cô cứ nhớ về Shinichi, cô nhớ nụ cười nửa miệng của cậu mà cô rất ghét nhưng cô cũng không biết từ bao giờ nụ cười ấy đã trở thành một phần trong những niềm vui của cô, cô nhớ bộ dạng nhem nhuốc của cậu sau mỗi trận bóng, cô nhớ những lần 2 đứa cãi nhau trên con đường từ nhà đến trường, cô nhớ những lúc mình sang gọi cậu ấy đi học mỗi buổi sáng, cô nhớ những kỉ niệm của 2 đứa,… Cô có cảm giác như những kỉ niệm ấy sẽ chỉ còn là những kỉ niệm vào một ngày nào đó, cô không còn được đồng hành cùng Shinichi trên những con đường ấy nữa.
“Ran à, tớ đây” – Một giọng nói vang lên bên đầu dây bên kia. Giọng nói ấy …
“S… Shinichi!” – Ran không hiểu sao cô lại muốn khóc, mặc dù lúc nãy cô đã tự trấn an mình rằng cảm giác đó chỉ là mình tưởng tượng lung tung.
“Ừ,… khi nào lớp đi du lịch nhỉ? Trên lớp tớ không để ý!” – Shinichi hỏi, ở cổ họng cậu có cái gì đó cứ nghẹn lại.
“À, mai bọn tớ đi rồi! Có chuyện gì không? “ – Ran hỏi
“ … K… Không, … tớ chỉ muốn biết khi nào cậu đi thôi!”
“Cậu có chuyện gì à?”
“Không … … Cậu tưởng lúc nào tớ cũng có chuyện giống như ai kia sao?” – Có lẽ cái việc trọc giận Ran trong bất kì hoàn cảnh nào đã là một thói quen của Shinichi.
“Cậu bảo ai kia là có ý gì hả Shinichi ?”
“À, theo tớ biết thì … xem nào… 12 năm kể từ khi bọn mình quen nhau … 12 năm có bao nhiêu ngày thì có lẽ cậu có bấy nhiêu vấn đề đó.” – Nói chuyện với Ran, tâm trạng của Shinichi đã khá hơn một chút.
….
Thế là 2 người họ lại cãi nhau. Có lẽ họ vẫn sẽ cãi nhau như vậy nếu như cô tiểu thư nhà Suzuki không đến…
“Ê, RAN !!! CẬU NÓI CHUYỆN VỚI AI TRÊN ĐÓ VẬY?” – Sonoko đứng ở dưới đường gọi vọng lên chỗ Ran (chắc mọi người cũng tưởng tượng được chỗ Sonoko đang đứng là chỗ nào rồi nhỉ)
“H..hả?” – Ran nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Sonoko đang gọi mình –“ Thôi nghen , Shinichi, hôm sau tớ sẽ xử cậu, Sonoko đang ở dưới nhà! Tạm biệt!” – Nói rồi Ran cúp máy, chạy xuống mở cửa cho Sonoko. Tất nhiên, cô tiểu thư nhà Suzuki lôi ngay Ran đi đến mấy cửa hàng quần áo để mua trang phục cho chuyến đi du lịch với lớp ngày mai.
….
Sau khi Ran cúp máy, cậu lại trở lại tâm trạng cũ.
Cãi nhau … Lại cãi nhau, cậu và cô luôn cãi nhau, lúc nào, lúc nào cũng là do cậu chọc giận cô, lúc nào cậu cũng làm cô buồn, chắc cô giận cậu lắm, chắc cô ghét cậu lắm. Cậu cũng có cảm giác giống cô bây giờ, cảm giác sắp để vuột mất một thứ gì đó, một thứ quan trọng hơn tất cả thứ gì trên thế giới này.
Mưa vẫn rơi … rơi mãi…
“Cơn mưa” này đến bao giờ mới chấm dứt ?

“Bé Shin, cuối cùng thì con cũng về, tự dưng con chạy đi đâu vậy, … TRỜI, không phải con đi tắm mưa đấy chứ?” – Bà Yukiko không khỏi ngạc nhiên khi thấy cậu con trai ướt như chuột lột đứng trước cửa.
“À, con định rủ vài đứa đi đá bóng nhưng mưa, con không kịp tìm chỗ trú.” – Shinichi giải thích. Sau vài giờ ngồi ngâm trong nước mưa, cậu đã lấy lại tinh thần hơn. “Thôi, con lên phòng đây, mẹ vào nấu cơm đi. Gần 9 giờ tối rồi còn gì?”
“Bố con đang nấu rồi?” – Bà Yukiko nháy mắt tinh nghịch với cậu con trai
“HẢ?!! BỐ NẤU Á? … S… sao mẹ không nấu ?” – Shinichi hơi bất ngờ … vì cậu đã từng vinh hạnh “được” ăn “cơm” do ông bố “đảm đang” của cậu nấu và chắc chắn sẽ nhớ đến suốt đời.
“Bố con bảo mới học làm món gì đó mới, nên muốn bé Shin nếm thử!”
“Vâng…” – Cậu đáp với giọng chán nản rồi đi lên phòng
...
Cậu thả mình rơi tự do xuống giường. Cậu nhìn lên bàn học của mình, nơi có bức ảnh cậu chụp với Ran ở Tropical Land.
“Hồi đó thật vui, Ran nhỉ?!” – Cậu nói một mình. Rồi bất giác cậu mỉm cười, không phải nụ cười nửa miệng như thường lệ mà là một nụ cười nhẹ. ‘Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, rồi tớ với cậu sẽ lại được cùng nhau chơi đùa như ngày trước. Chắc chắn sẽ như vậy, Ran!’ – Shinichi nghĩ thầm. Rồi cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.

“Cộc cộc cộc …”
“Shinichi, con làm gì vậy? Ra ăn cơm đi!” – Giong bà Yukiko vang lên xen lẫn một chút lo lắng.
Mấy phút sau, không thấy con mình ra bà gọi lại nhưng không có tiếng trả lời. Bà đành phải đi lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa.
“Cái thằng này … treo cổ trong đấy rồi hay sao mà không đáp lại!”
Mở được cái cửa, cảnh đầu tiên bà nhìn thấy là cậu con trai mình đang nằm trên giường với bộ quần áo ướt sũng còn chưa thay. Bà liền chạy lại:
“Bé Shin … Dậy … Này … bé Shin … Sao lại để cả quần áo ướt mà ngủ thế này! Công nhận …” – Bà vừa lẩm bẩm vừa tìm cách gọi Shinichi dậy. Cuối cùng thì sau bao công sức của bà, Shinichi đã dậy, thay quần áo rồi xuống nhà ăn cơm. Tinh thần cậu giờ đã khá hơn nhiều.
“Con lại được vinh hạnh ăn cái gọi là cơm của bố rồi nhỉ?!” – Vừa ngồi xuống bàn , cậu nói ngay một câu làm mặt ông Yusaku ỉu sìu.
“Con trai mẹ đừng xem thường bố con chứ! Cứ ăn đi cái đã!” – Bà Yukiko lại nháy mắt.
“…” – Shinichi chẳng hiểu gì, vẫn gắp đại một miếng cho vào miệng.
“Món này là món gì?” – Shinichi cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể với người bố đang ngồi trước mặt.
“Đây là món Kuko.” – Ông Yusaku đáp tỉnh bơ
“Ngon lắm phải không bé Shin?”
“ … Món này … mẹ nghĩ ra à?” – Shinichi hỏi với vẻ mặt không thể ngán ngẩm hơn
“Sao con biết hay vậy? Mẹ định sau khi con ăn xong mới nói cho con biết!”
“Hờ hờ…cái tên ấy … Kuko là Kudo Yukiko nhỉ?”
“Oh … TUYỆT VỜI … bé Shin, con thông minh hơn bố con rồi đấy? Khi biết tên món này, bố con chỉ hỏi tên gì mà chưa nghe bao giờ!”
“Hờ hờ … thông minh hơn được cái khoản này à?” … Rồi cậu liếc sang bố mình
“Gì vậy ?” – Ông Yusaku vẫn giữ cái vẻ mặt “vô số tội”
“… Kudo Yukiko ngọt ngào quá !!!” – Shinichi vừa cười vừa nói
“Ngọt ngào, món này đâu có ngọt? “ – Bà Yukiko hỏi rồi liếc nhìn sang ông chồng đáng mến của mình, ông cũng đang nhăn nhó mặt mày khó hiểu, rồi bà lại nhìn vào đĩa thức ăn … “Không phải anh bỏ nhầm mì chính thành đường đấy chứ, anh yêu?!”
“C…Chắc thế!!!” – Ông Yusaku cười trừ
“Haizzz, em định để anh nấu món này cho con dâu tương lai ăn, giờ thì có lẽ em phải tự nấu rồi.” – Bà Yukiko thở dài
“Cái cô Miyano ấy chưa phải là con dâu tương lai của mẹ đâu!” – Shinichi nói rồi đi lên phòng
“Ơ … cái thằng này … còn chối!” – Bà Yukiko không hiểu ý con trai vừa cười vừa nói
Ông Yusaku thì đang bận để ý đến sản phẩm của ông trên bàn nên không thấy thái độ của Shinichi.

Cậu đi lên phòng, định rằng nằm nghỉ một chút rồi sẽ sang nhà Ran để tạm biệt cô nhưng cuối cùng cậu lại ngủ quên mất.

”Bé Shin, dậy đi con! Bé Shin … !” – Bà Yukiko vừa lay người Shinichi vừa gọi
“D…Dạ?” – Shinichi vừa lấy tay dụi mắt vừa hỏi
“7:30 rồi còn nằm ườn ra đấy. Lớn rồi mà không thay đổi chút gì cả ! Thế mọi hôm con đều muộn học à?” – Bà Yukiko hỏi
“Không, là vì mọi hôm …” – Shinichi đang nói dở bỗng dừng lại. Là vì mọi hôm Ran luôn gọi cậu vào lúc 6:30 sáng nhưng hôm nay … “Mấy giờ rồi ạ?” – Cậu quay sang hỏi mẹ
“7:30, con chuẩn bị …” – Bà Yukiko chưa nói hết câu đã thấy Shinichi chạy như bay ra khỏi phòng không thèm đánh răng rửa mặt “Này … còn đi đâu vậy?”

Shinichi cắm đầu chạy …
Liệu có kịp không? …
Ran đã đi chưa ? …
Tại sao hôm qua lại ngủ quên cơ chứ ? …
Nếu Ran đi rồi …
Những câu hỏi, những giả thiết cứ vang lên trong đầu cậu. Cậu sợ câu trả lời sẽ là không kịp , cô ấy đã đi rồi,…
“Chết tiệt, có cái điện thoại lại để ở nhà” – Cậu lẩm bẩm khi thọc tay và túi quần .
Cuối cùng cũng đến nhà Ran, cậu gõ cửa, nói đúng hơn là cậu đấm vào cửa.
“Cái thằng nào vừa bảnh mắt ra đã gọi!” – ông Mori lẩm bẩm khi bị cậu đánh thức. Ông chạy ra mở cửa, tay dụi dụi mắt “Có chuyện gì?”
“Bác, Ran đi chưa ạ?” – Shinichi hỏi gấp
“Nó đi từ sớm với con bé Sonoko còn gì?”- Ông Mori vẫn tiếp tục mắt nhắm mắt mở trả lời. “ … M … mà … AI VẬY?” – Ông Mori sực tỉnh nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai cả.
Cậu lại chạy , không biết cậu chạy đi đâu nữa …
Rầm … - Cậu vấp phải một hòn đá và ngã nhào xuống đất.
“Chết tiệt” - Cậu bực mình, ném cục đá đi. … … Cậu cứ ngồi đó … buồn … tự trách mình … giận Ran tại sao cô đi mà không gọi cho cậu nói một câu … Trên mặt câu là một mớ hỗn độn cảm xúc và nhìn rất … buồn cười.
Cuối cùng cậu quyết định về nhà.
“Con về rồi!” – Như thói quen, cậu quẳng đôi giầy ra phía cửa ra vào.
“Sao lúc nào con cũng chạy đi mà không nói một tiếng vậy hả Shinichi?” – Bà Yukiko hỏi
“Không có gì cả ạ! Mà lúc nãy mẹ định bảo con cái gì vậy ?”
“À, mẹ định bảo bé Shin sắp xếp hành lí để sang Mỹ!”
“Sang Mỹ? Bao giờ ạ?”
“Bây giờ đi con trai ạ!” – Ông Yusaku đi từ trên tầng xuống, đưa một cái vali cho Shinichi rồi nói
“Vâng!” – Có lẽ những chuyện xảy ra từ hôm qua đến bây giờ đã làm cho cậu không còn ngạc nhiên với những thông tin bất ngờ. “Vậy con lên thay đồ đây!”
“… Thằng này chịu đói giỏi đấy!” – Ông Yusaku nhìn theo Shinichi rồi phán một câu.

Cậu đang ngồi trên giường mình … Cậu mặc bộ đồng phục … Và cậu tự hỏi mình ... câu hỏi mà từ hôm qua đến giờ cậu chưa bao giờ nghĩ đến …
Liệu sau 3 tháng hè, cậu có yêu cô gái ấy và quên Ran không? …

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:





Sat Jul 07, 2012 1:15 pm

New Member
shin_ran_726
New Member

Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Chap 2: Những người bạn mới
Part 1:
Trên chuyến tàu đi Osaka, có một cô gái ngồi yên lặng một mình, cô lấy lí do bị mệt nên không tham gia vào trò chơi cùng các bạn. Cô nhìn họ rồi khẽ mỉm cười, nụ cười ấy rất đẹp, nhưng lại rất buồn. ‘Nếu Shinichi ở đây chắc sẽ vui hơn nhiều!’ – cô nghĩ nhưng rồi lại lắc đầu như để xua tan đi cái ý nghĩ đó ‘Suốt ngày nghĩ đến cái tên dở hơi đó, mình bị gì thế này?!’ – Mặc dù cô hỏi nhưng có lẽ chính cô đã biết trước câu trả lời từ lâu lắm rồi...
Vì cô yêu cậu.
Vì giờ đây cô đang nhớ cậu … cô đang lo lắng cho cậu … cô đang giận cậu …
Vì sáng nay cậu đã không đến …
----------------Flashback------------------
“Sonoko, nhanh lên chứ! Cả lớp đang đợi đấy!” – Ran giục cô bạn thân vì cả lớp đang đợi ở sân ga còn cô nàng thì lại đang đủng đỉnh ngắm nghía trước gương.
“Xong rồi đây! Mà chồng cậu không đi thật đấy à? Ai đời lại để vợ đi du lịch một mình thế này bao giờ?” – Sonoko luôn trêu Ran và Shinichi như thế.
“Này này, ai là chồng tớ đấy?”- Ran quát lên, nhưng thêm vào đó, mặt cô nàng lại đỏ ửng.
“Thì là cái cậu Kudo Shinichi đó!” – Sonoko cười ranh mãnh
“Tớ với cậu ta chẳng phải là gì cả! Cậu rõ chưa! Sonoko!” – Ran luôn phải nói câu này với cô bạn thân ít nhất 5 lần trong một ngày.

Cứ thế họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ trên đường đến nhà ga. Ran đã hi vọng …. Cô hi vọng sẽ thấy Shinichi ở đó, và cậu sẽ nói với cô là cậu sẽ đi du lịch cùng lớp … không … không cần … chỉ cần cậu đến chào tạm biệt cô là cô đã thấy vui rồi.
Nhưng cậu đã không đến …
Ran đã tự hỏi, mình có nên ở lại hay không? …
Nếu cô ở lại… cô có thể gặp được Shinichi trước khi cậu đi Mỹ …
Nhưng … chỉ 3 tháng thôi mà … cậu ấy sẽ trở về Nhật , trước đây chẳng phải cô và cậu cũng đã có một dịp hè không gặp nhau đó sao?
Nhưng tại sao … cái cảm giác lạ lùng này trước đây lại không có ? …
Rồi cuối cùng cô vẫn quyết định đi …
Quyết định đó là đúng hay sai? … Chính cô cũng không biết …
------------------End Flashback-------------------
“RẦM!” – Một tiếng động lớn vang lên làm Ran giật mình
“Ow …!!!”
“Ối, xin lỗi, bạn có sao không ạ?” – Chả là anh chàng đó đi đứng thế nào mà vấp phải chân Ran nên bị ngã.
“Không sao đâu! Mình ngã quen rồi mà!”
“Cậu bị chảy máu rồi kìa! Cậu dùng băng cứu thương của mình đi!” – Ran nói rồi cô đưa 2 miếng băng cứu thương cho anh ta.
“Ừ … Cảm ơn! … Mình là Hondo Eisuke, 17 tuổi, chúng mình có thể làm bạn không?” – Eisuke nói, mặt cậu hơi đỏ lên.
“Tất nhiên rồi! Tớ là Mori Ran, rất vui được biết cậu. Tớ đang đi du lịch Osaka với lớp, cậu đến Osaka làm gì vậy?” – Ran nói
“Tớ về đó để thăm nhà. Quê hương của tớ ở Osaka mà! Nếu được, tớ có thể làm hướng dẫn viên miễn phí cho các cậu đấy.”
“Cảm ơn cậu. Nhưng bọn tớ tìm được hướng dẫn viên rồi. Cậu biết anh chàng thám tử miền Tây Heiji Hattori chứ?”
“Biết chứ! Anh ta giờ chuyển nghiệp làm hướng dẫn viên rồi à?” – Eisuke hỏi
“Không, là vì …”
“Là vì anh ta và bạn trai của Ran là bạn thân nên nhờ vả được.” – Sonoko nhảy vào cuộc nói chuyện của 2 người
“Sonoko! Tớ và Shinichi chỉ là bạn!” – Ran lại đỏ mặt
“Shinichi là Kudo Shinichi – thám tử miền đông à?” – Eisuke hỏi Sonoko
“Ừ, cậu ta học cùng lớp với bọn này”- Không thèm để ý đến Ran, Sonoko quay sang nói chuyện với Eisuke
“Lớp nào vậy?”
“11B trường Teitan.” – Ran trả lời
“Hay quá, tớ cũng định chuyển sang trường đó đấy. Có lẽ tớ cũng sẽ vào lớp 11B. Tớ rất muốn được gặp mặt Kudo Shinichi!!!” – Eisuke háo hức nói
“Cậu vào lớp 11B vì muốn được gặp tên Kudo đó thật chứ? Hay muốn tán Ran đây?” – Sonoko nói làm Eisuke phải đỏ mặt “Nhưng hoa này chàng thám tử đó đã sở hữu rồi!” – Cô nàng vừa nói vừa khoác vai Ran.
“Này, Sonoko!”

Nói chuyện với những người bạn của mình, Ran đã vui hơn nhiều. Cô suy nghĩ cũng lạc quan hơn.
Chắc chắn, dù có chuyện gì xảy ra, cô và Shinichi cũng sẽ vượt qua được.

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:





Sat Jul 07, 2012 1:15 pm

New Member
shin_ran_726
New Member

Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Part 2:
(Trên máy bay)
“Bé Shin, con rời mắt khỏi quyển truyện Shelock Home một chút không được sao? Cả anh nữa, suốt ngày cắm đầu cắm cổ vào mấy cuốn tiểu thuyết!” – Bà Yukiko mất hết kiên nhẫn khi thấy đứa con trai quý tử và ông chồng yêu quí chỉ chúi mũi vào mấy quyển truyện trinh thám.
“Không đọc truyện thì làm gì hả mẹ?” – Shinichi trả lời nhưng không thèm liếc sang nhìn bà Yukiko
“Anh phải viết gấp để nộp cho mấy ông biên tập nữa!” – Ông Yusaku ngáp ngắn ngáp dài đáp
“Công nhận … !” – Bà Yukiko chỉ biết lầm bầm trong miệng

“Phù… Cuối cùng cũng đến nơi! Mệt hết cả người !” – Shinichi than
“Suốt trên đường chỉ đọc truyện với nằm mà cũng kêu mệt à con yêu?”
”… Mà bố …” – Shinichi quay sang định hỏi ông Yusaku chuyện gì đó thì không thấy ông bố “đảm đang” của mình đâu mà là đám phóng viên người Mỹ đang bu quanh ông để “hỏi thăm” tác phẩm mới.
“Ông Yusaku, xin ông hãy cho biết, tác phẩm mới của ông-Ánh dương phản chiếu(mình bịa đấy) sắp hoàn thành chưa ạ?”
“Ông Yusaku, lần này ông sang Nhật là vì lí do gì ạ? Liệu có phải thu thập thông tin cho tác phẩm mới hay là về chuyện gia đình?”
“Ông Yusaku, xin cho hỏi, vì sao ông lại đặt tên cho tác phẩm mới là Ánh dương phản chiếu?”
... Không hỏi được gì từ ông Yusaku, cánh nhà báo lại chuyển sang anh chàng thám tử Shinichi, rồi lại đến cựu minh tinh màn bạc Yukiko.
Sau một hồi chen lấn sô đẩy, cả nhà Kudo mới thoát khỏi đám phóng viên. Cả 3 người ai cũng bơ phờ, có lẽ khỏe nhất vẫn là Shinichi vì bên Nhật cậu gặp cũng nhiều trường hợp này rồi. Còn ông bà Kudo vì ít ra ngoài nên ...
“Thôi, giờ chúng ta phải đến đó ngay mới kịp, chẳng còn thời gian cất hành lí cho Shinichi nữa đâu! Mất 30’ rồi còn gì!” – Bà Yukiko nói
“Ừ, đi thôi Shinichi!” – Ông Yusaku quay sang Shinichi bảo
“Đi đâu ạ?”
“Đi gặp vợ tương lai của bé Shin!” – Bà Yukiko nháy mắt
“Vợ tương lai?”
“Cô bé Shiho ấy!” – Ông Yusaku nhắc
“À,vâng! Nhưng … con phải nói lại bao nhiêu lần nữa đây ? Cô ấy không phải vợ tương lai của con!” – Shinichi nói càng ngày càng nhỏ nên những câu sau bà Yukiko và ông Yusaku không nghe thấy được. Cậu cúi mặt xuống, cậu lại nhớ Ran …
Hình ảnh Ran cười – nụ cười thiên thần ấy lại hiện lên trong đầu cậu … rõ hơn bao giờ hết …
Cậu phải làm sao, nếu cô ấy xinh hơn Ran ...
Cậu phải làm sao, nếu nụ cười của cô ấy đẹp hơn Ran …
Cậu phải làm sao, nếu cậu thích nụ cười của cô ấy … hơn nụ cười của Ran …

“Này, bé Shin … Bé Shin!!!” – Bà Yukiko gọi khi thấy Shinichi cứ cúi gằm mặt xuống
“Dạ ?”
“Sao cứ cúi gằm mặt xuống thế? Đến nơi rồi đấy!” – Bà Yukiko chỉ vào một quán nước bên đường.
“V … vâng!” – Shinichi đáp
“Không phải xấu hổ đến thế đâu, cục cưng của mẹ!” – Bà Yukiko đánh bốp vào lưng cậu con trai “Yên tâm đi, con cũng đẹp trai lắm!”
“Thật là …!!!” – Shinichi lẩm bẩm

“Chào mọi người, đã để anh chị và cháu phải chờ rồi!” – Bà Yukiko nói
“Không sao đâu, chúng tôi cũng mới đến thôi!” – Một bác gái đứng lên nói
“Đây là con trai anh chị sao?”
“Vâng, đây là Kudo Shinichi , con trai chúng tôi!” – Bà Yukiko nói rồi quay sang Shinichi “ Bé Shin, đây là bố mẹ của Shiho : bác Atsushi và cô Elena.”
“Cháu chào 2 bác!” – Shinichi cúi đầu, chào cho có lệ
“Shiho đâu rồi nhỉ?” – Ông Yusaku hỏi
“À, con bé đang đi gọi nước” – Bà Elena mỉm cười đáp lại “ồ , nó ra rồi đấy!”
“Con trai, chuẩn bị tinh thần đi! Đừng đứng sững người ra mà không nói được câu nào đấy!” –Bà Yukiko nháy mắt với Shinichi

Đứng trước mặt Shinichi bây giờ là một cô gái có mái tóc màu nâu đỏ ôm lấy khuôn mặt rất hoàn hảo của mình. Cô nở một nụ cười với Shinichi :
“Chào cậu, cậu là Kudo Shinichi – người có hôn ước với tôi?” – Shiho hỏi, cô rất cởi mở , không chút gượng ép
“Vâng! Tôi là Kudo Shinichi. Rất vui được gặp cô, cô Miyano!” – Shinichi đáp.
Mọi người đều rất ngạc nhiên khi Shinichi không đứng sững người như những người con trai khác khi gặp Shiho, đặc biệt cậu còn gọi cô bằng họ - Miyano.
Lần đầu tiên nhìn thấy Shinichi, Shiho đã có một cảm giác rất đặc biệt, cảm giác mà cô chưa từng có trước đó. Đến khi Shinichi gọi cô là Miyano, cô đã biết cảm giác đó là gì.
Cảm giác đó … Cô biết … Đó là … Cô đã yêu anh.

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:





Sat Jul 07, 2012 1:16 pm

New Member
shin_ran_726
New Member

Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Chap 3:
Part 1 :
“Bé Shin, … Bé Shin!!”
“D…Dạ?”
“Con bị làm sao mà cứ ngồi đờ người ra vậy?” – Bà Yukiko hỏi
“… Đâu có sao ạ! Con lên phòng nghỉ đây!” – Shinichi trả lời qua rồi cậu đi lên phòng

Đúng … đúng như mẹ nói…
Miyano Shiho rất đẹp … đẹp hơn bất kì người con gái nào mà cậu từng gặp … đẹp hơn Ran…
Nụ cười của cô ấy cũng rất đẹp …
Nhưng ... vẻ đẹp ấy … nụ cười ấy … không thể làm con tim cậu đập loạn nhịp…
Đúng …
Nhưng … Cậu có nên chấp nhận hôn ước này ? …
----------------Flashback----------------
“C…Chào cậu. Tớ là Shiho. T … Tớ có thể gọi cậu là S… Shinichi … được chứ?” – Cảm thấy hơi ngại nhưng cuối cùng Shiho cũng mở lời.
“Đ… được chứ!” – Shinichi định từ chối nhưng … cậu nhìn thấy người mẹ “đáng yêu” đang lườm mình bằng ánh mắt có thể giết người nên cậu đành nở một nụ cười rất chi là “giả tạo” và trả lời.
“Cậu cũng có thể gọi tớ là Shiho, S…Shinichi!” – Shiho lại cười, một nụ cười tỏa nắng.
“…Không cần đâu!” – Shinichi cười, một nụ cười buồn. Cái tên Shinichi, từ nhỏ đến lớn, trừ bố mẹ cậu thì chỉ có Ran gọi cậu bằng cái tên đó. Vậy mà bây giờ …
“Này, sao 2 đứa cứ đứng đó thế! Làm quen với nhau rồi thì ngồi xuống đi chứ!” – Câu nói của bà Elena cắt đứt dòng suy nghĩ của Shinichi.
“V…Vâng!” – Shiho vẫn còn bất ngờ trước câu trả lời của Shinichi.
“Chúng tôi đang định cho con bé Shiho sang Nhật học cùng Shinichi luôn. Hai anh chị thấy thế nào?” – Ông Atsushi mở lời sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi.
“Tất nhiên là được chứ! Em cũng nghĩ nên thế để cho 2 đứa quen nhau hơn!” – Bà Yukiko nói
“…Hôn ước này …” – Shinichi định nói ý kiến của cậu nhưng bỗng cậu cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu đau dữ dội, không còn sức mà nói. … Rồi trước mắt cậu chỉ còn là một màu đen, cậu nghe thấy tiếng gọi lo lắng của bố mẹ, của Miyano …
Cậu ngất đi trên bàn …



Shinichi từ từ mở mắt … mặc dù không rõ ràng lắm … nhưng cậu vẫn thấy … có một cô gái đang giặt khăn và đắp lên trán cậu …
“R…ran!”
“Shinichi … cậu tỉnh rồi à! Cậu làm mọi người lo lắm lấy!” – Cô gái ấy nói.
Cậu nhận ra …
Giọng nói ấy …
Không phải của Ran … Không phải giọng nói mà cậu vẫn muốn được nghe … mặc dù trong 12 năm qua hầu như hôm nào cậu cũng nghe giọng nói ấy …
“Cậu là … Miyano!” – Shinichi hỏi
“Ừ, tớ lên đây xem cậu đã tỉnh chưa!” – Shiho lại cười .
“Cảm ơn cậu … Cậu xuống nhà đi, tớ muốn ở một mình!”
“U…Uhm”
----------------------End Flashback --------------------
Shinichi biết …
Những cử chỉ ân cần của cô …
Những lời nói dịu dàng của cô với cậu …
Cậu biết …
Cô có tình cảm với cậu …
Nhưng … còn Ran … Ran có yêu cậu không ? …
Và vẫn câu hỏi đó … sau 3 tháng hè liệu cậu có còn yêu Ran không ? …
Cậu không biết …
Và cũng không chắc chắn …

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:





Sat Jul 07, 2012 1:17 pm

New Member
shin_ran_726
New Member

Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Part 2 :
“Này, Ran ! Đi tắm biển đi! Tớ đã chọn một bộ bikini cực gợi cảm cho cậu! Đảm bảo lần này đầy anh theo … Ran … Ran!”
“À, có chuyện gì vậy Sonoko?” – Ran hỏi
“Sao cậu ngồi đờ ra vậy? Đi tắm biển với tớ đi! Tớ đã chuẩn bị …” – Cô nàng Suzuki lại thao thao bất tuyệt về bộ quần áo tắm và những anh chàng đẹp trai ngoài biển.
“Tớ cảm thấy hơi mệt, cậu đi một mình được không ?”
“Hả? Chán chết đi được , ngày mai là phải về Tokyo rồi…, thôi được rồi tớ đi một mình … Mà cậu không sao đấy chứ?” – Mặc dù hơi giận dỗi nhưng Sonoko vẫn rất lo lắng cho cô bạn thân của mình.
“Tớ thấy hơi mệt, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi ngay thôi. “ – Ran cười nhẹ rồi đáp
“Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi đi! Tớ đi đây!”
Ran mỉm cười, gật đầu …
Sau khi Sonoko ra khỏi phòng, cô đi đến bên cửa sổ … nhìn lên bầu trời …
Bầu trời xanh trong một màu, không một gợn mây … Thật đẹp …
Nhưng ngắm nhìn bầu trời ấy lại là đôi mắt tím ẩn chứa một nỗi buồn vô định …
Ran lại có cảm giác ấy … Cái cảm giác đã ngự trị trong tâm hồn cô từ khi Shinichi nói sẽ đi Mỹ vào mùa hè này …
Cô luôn cố gắng xua tan cái cảm giác ấy … Nhưng càng ngày nó càng rõ rệt …
Cô tự hỏi bây giờ cậu đang làm gì ? …
Chắc lại chúi mũi vào quyện truyện Sherlock Home rồi … - Kèm theo cái suy nghĩ ấy của cô là một nụ cười nhẹ.
“Cộc cộc … cộc cộc …!” – Tiếng cửa phòng vang lên làm Ran giật mình
Ran chạy ra mở cửa, đứng trước cửa là một cậu con trai đang nở một nụ cười với cô.
“Eisuke? Cậu vào đi!”
“…Sonoko đi tắm biển rồi nhỉ?” – Không nghĩ được gì để nói, Eisuke kiếm đại một câu để nói với Ran
“Ừ, mà sao cậu biết tớ ở đây?” – Ran hỏi
“À, lúc nãy tớ đang tắm biển thì gặp Sonoko, cậu ấy nói cho tớ biết … mà Sonoko bảo cậu …” – Eisuke đang nói dở thì bỗng dừng lại
“Sonoko bảo tớ làm sao?” – Ran thấy thái độ khác lạ của Eisuke liền hỏi lại.
“ … Sonoko bảo cậu đang … t…tương…tư anh chàng thám tử đó!” – Khó khăn lắm Eisuke mới nói ra được hết câu
“CÁI GÌ? Tớ mà thèm … à, Sonoko nói chơi thôi. Tớ với hắn không có gì đâu! Mà cậu đến đây có việc gì không?” – Ran hét lên nhưng ngay lập tức cô nhận ra người ngồi trước mặt mình không phải là Sonoko mà là Eisuke – người bạn mới quen trên đường đến đây nên cô chuyển ngay sang chủ đề khác.
“Tớ chỉ đến chơi với cậu thôi!” – Eisuke nói, mặt cậu hơi đỏ lên.
“À … ừ … Vậy khi nào cậu về Tokyo?”
“Ngày mai tớ về rồi, bọn cậu cũng thế nhỉ?”
“Ừ …”
… ... … Câu chuyện của họ cứ tiếp tục hết vấn đề này đến vấn đề khác …
Ran nhận ra , Eisuke là một người bạn tốt, mặc dù hơi hậu đậu một chút nhưng Ran biết cậu là một chỗ dựa vững chắc. Ở bên cạnh cậu, cô cười rất nhiều, cô và cậu không cãi nhau như cô và Shinichi.
Nhưng cô biết tình cảm của mình …
Vì cô dùng trái tim mình để cảm nhận … để hành động … chứ không phải lý trí…
Vì cô biết … mãi mãi … cô chỉ yêu cái tên thám tử ấy … Kudo Shinichi …
Và cô lại tự cười mình thật ngốc nghếch … … nhưng nếu như vậy, cô nguyện sẽ mãi ngốc nghếch như thế … vì cô biết trái tim cô muốn gì …

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:





Sat Jul 07, 2012 1:18 pm

New Member
shin_ran_726
New Member

Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Chap 4: Kết thúc một mùa hè
Part 1:
(3 tháng sau)
“Shinichi, chuẩn bị hành lí về đi con!” – Ông Yusaku gọi với lên tầng.
“Vâng!” – Shinichi nói vọng xuống “Mà Shiho cũng sang Nhật à bố?” – Sau 3 tháng, cậu và Shiho đã thân nhau hơn và mỗi lần cậu gọi Shiho là Miyano đều nhận được một cái lườm từ phía người mẹ “đáng mến” của mình nên cậu đành gọi cô là Shiho.
“Đúng vậy bé Shin ạ! Từ nay được học với bạn gái, sướng thế còn gì?!” – Bà Yukiko nói chen vào
Shinichi chỉ im lặng …
3 tháng qua … không hôm nào là cậu không nhớ về Ran …
Nụ cười thiên thần ấy luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của cậu…
Nhưng sau những hình ảnh của Ran là hình ảnh của Shiho nói yêu cậu …
3 tháng qua … cậu và Shiho đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp …
Nhưng cậu vẫn không thể xác nhận được tình cảm của mình …
Ngày mai đi học … đối mặt với Ran …
Cậu phải nói thế nào về Shiho? … Bạn … bạn gái … hay người có hôn ước với cậu ? …
“Shinichi, cậu chuẩn bị hành lí xong chưa? Chúng ta đi thôi!”
“S…Shiho! Cậu đến lúc nào vậy?”
“Tớ vừa đến thôi! Cậu nghĩ gì mà chẳng để ý gì cả vậy?” – Thấy thái độ khó hiểu của Shinichi, Shiho hỏi
“À … Không có gì đâu! Giờ đi luôn à?”
“Ừ, tớ xuống nhà trước đây! Khi nào xong thì xuống nha!” – Shiho vừa nói vừa cười rồi đi xuống
Shinichi nhìn theo Shiho rồi cười …
Cậu nghĩ … cậu có thể chấp nhận được hôn ước này …
-----------------------------------------------------------------------------------
-----------------------------------------------------------------------------------
“Phù … cuối cùng cũng về được đến nhà! “ – Shinichi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, như một thói quen cậu quẳng đôi giầy ra lối cửa ra vào.
Shiho chỉ nhìn Shinichi rồi cười. Tất nhiên cậu nhìn thấy…
Shinichi ngước lên nhìn Shiho … Cậu cười … Cậu biết đó không phải là Ran …
Nếu là Ran, cô ấy sẽ cằn nhằn cậu nhưng cô sẽ để lại giầy vào tủ cho cậu…
“Thôi, 2 đứa lên phòng của mình đi! Mai còn phải đi học nữa !” – Ông Yusaku nhắc nhở
“Vâng!” – Shinichi đáp cụt lủn rồi đi lên phòng.
“Thằng bé này … chẳng để ý đến vợ tương lai gì cả … ! Thôi, để cô dẫn Shiho đi xem phòng của cháu nha!” – Bà Yukiko nói
“Vâng, phiền cô quá!” – Shiho chỉ mỉm cười rồi đáp. Cô nghĩ Shinichi chỉ đang mệt sau một chuyến đi dài.
---------------------------
Shinichi đang nằm trên giường … Ánh mắt xanh của cậu hướng về bức ảnh cậu chụp với Ran trên bàn học …
“Mọi chuyện chắc sẽ chẳng bao giờ như trước nữa rồi, Ran!” – Shinichi nói một mình, rồi cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.
… … …
Cậu lại mơ về Ran … về những kỉ niệm giữa cậu và Ran …
Nhưng rồi nó lại biến mất, thay vào đó là cảnh Shiho nói yêu cậu ở Mỹ …
Sau đó là hình ảnh mà chưa giấc mơ nào của cậu xuất hiện …
Ran khóc . … Những giọt nước mắt cứ tuôn rơi trên gương mặt của người con gái mà cậu yêu …
Tại sao cô lại khóc ?...
… … …
Shinichi giật mình tỉnh giấc … Cậu nhìn đồng hồ , mới 1 giờ sáng.
Ngoài trời đang mưa ...
Giấc mơ này - đây không phải lần đầu tiên cậu mơ nhưng đây là lần đầu tiên cậu giật mình tỉnh dậy …
Shinichi có một cảm giác rất bất an …
Cậu không biết đó là cảm giác gì … Nhưng hình ảnh Ran khóc cứ hiện lên trong đầu cậu …
Shinichi biết cậu vẫn còn yêu Ran nhiều lắm … Nhưng còn Shiho …

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:





Sat Jul 07, 2012 5:11 pm

New Member
shin_ran_726
New Member

Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 10
Points DCF : 106
Điểm cảm ơn : 4
Join date : 26/06/2012
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Part 2: Quyết định của Shinichi
“Này các cậu, Ran đến chưa?”- Vừa đến lớp, Sonoko đã hét ầm lên vì tối qua, Ran gọi điện cho cô và nói sáng nay sẽ đi học một mình nên cô không cần đợi.
“T…Tớ đến rồi … Sonoko!”
“Ran, cậu không sao chứ?” – Sonoko lo lắng khi nhìn thấy cô bạn thân đang gục đầu xuống bàn …
“T…Tớ không sao đâu … Chỉ hơi mệt thôi!” – Ran hơi ngẩng đầu lên nói và mỉm cười với cô bạn thân.
“… Cậu … Trán cậu nóng lắm! Không phải cậu sốt rồi đấy chứ? Hôm qua còn bình thường mà!” – Sonoko hoảng hốt khi sờ vào trán Ran
“Tớ không sao thật mà… Một lát nữa sẽ khỏi!”
“Thôi được rồi, cậu ngồi đây chờ tớ một lát, tớ đi giặt cái dẻ lau bảng cái đã!”
“Ừ …!” – Ran nói, rồi lại gục mặt xuống bàn. Cô thật sự rất mệt ...
5 giây sau …
“RAN, RAN! RA ĐÂY VỚI TỚ! TỚ KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC NỮA RỒI!” – Sonoko lao vào lớp, vứt cái dẻ lau bảng còn khô nguyên lên bàn giáo viên rồi kéo Ran ra ngoài hành lang.
“C … Có chuyện gì vậy … Sonoko?” – Ngạc nhiên trước hành động của Sonoko nên mặc dù rất mệt, Ran vẫn đứng dậy và đi theo cô bạn.
“Cậu nhìn đi!” – Sonoko nói rồi chỉ tay xuống sân trường .
Ran, à không đúng hơn là tất cả mọi người ở cái hành lang ấy đều nhìn về phía Sonoko chỉ, vì cô nàng la rất to.
Và Ran đã hiểu vì sao Sonoko giận dữ đến vậy …
Trước mắt cô là hình ảnh Shinichi đang tay trong tay với một cô gái tóc nâu …
Trong khi mọi người đang trầm trồ, người thì ngưỡng mộ, người thì tỏ ra ghen tị và thất vọng. … Ran chỉ cười, một nụ cười bình thường …
Cô không ngưỡng mộ … vì việc đó chẳng có gì để cô ngưỡng mộ …
Cô không ghen tị … vì Shinichi chẳng là gì của cô để cô ghen tị …
Cô không khóc … vì cô đã không còn nước mắt …
Cô không giận dữ … vì cô không còn sức nữa …
-----------------Flashback----------------------
Cầm chiếc khăn bông trên tay, Ran chạy đến nhà Shinichi . Đó là chiếc khăn cô mua ở Osaka để làm quà cho cậu.
….
“Thằng bé này … chẳng để ý đến vợ tương lai gì cả … ! Thôi, để cô dẫn Shiho đi xem phòng của cháu nha!”
Tiếng bà Yukiko vang lên khi Ran đến trước cửa nhà.
Cô nhìn vào … Shiho là ai? Vợ tương lai …? …? Những câu hỏi khó hiểu liên tục xuất hiện trong đầu Ran … Câu chuyện tiếp theo giữa bà Yukiko và người con gái tóc nâu đứng cạnh bà mà Ran nghe được đã giải đáp hết những câu hỏi nãy giờ của cô.
Cô gái ấy … là Shiho … vợ tương lai … của … Shinichi …
...
Đắng … Cô cảm nhận được vị đăng đắng ở đầu lưỡi …
Là nước mắt …
Cô khóc …
Tại sao … tại sao cô lại khóc … Tại sao cô phải khóc vì cái tên thám tử đó …
Cô chạy …
Tại sao … tại sao cô lại chạy … Tại sao cô phải chạy đi cơ chứ? …
Ran không muốn khóc, cô lấy tay lau đi nước mắt … Nhưng những giọt nước vẫn cứ tiếp tục trào ra từ khóe mắt cô …
Cô không muốn chạy … nhưng đôi chân không nghe lời cô …
Đây là lần đâu tiên trong đời Ran muốn làm theo lý trí của mình … nhưng có lẽ sức mạnh trái tim của cô đã quá mạnh …

Cô chạy … chạy mãi …
Nơi cô dừng lại là ở đâu? Cây hoa anh đào?
Đúng … chính là nơi đó … Nhưng cô khác Shinichi, cô biết mình đang chạy đi đâu …

Ngồi dưới gốc cây, những kỉ niệm cứ ùa về trong cô …
Nước mắt rơi …
Mưa cũng rơi …
Trái tim cô gào thét …
Gió cũng gào thét …
...
-------------------End Flashback---------------------
“N…Này! Ran, cậu không sao đấy chứ?” – Sonoko lo lắng hỏi
“K…Không , tớ không sao!”
“Cậu ta lên rồi kìa.”
Ran quay ra phía cầu thang, theo hướng cánh tay của Sonoko đang chỉ … vẫn cái hình ảnh ấy …
Nhưng trái tim cô không nhói đau … vì nó đã vỡ vụn từ đêm qua …
Cô không hận Shinichi … vì cô biết đối với cậu, cô chỉ là một người bạn …
“Chào cậu, Shinichi!” – Ran nói, kèm theo một nụ cười.
“R…ran?!” – Shinichi nhận ra, nụ cười trên môi cô bây giờ đã không còn như trước nữa.
“Sao vậy Shinichi?”
“À, không… Đây là Miyano Shiho, từ nay cô ấy sẽ học với chúng ta.” – Shinichi chỉ vào Shiho và nói.
“Chào các cậu, mình là Shiho, mình là … “ – Cô quay sang Shinichi, cô đã nhìn thấy ánh mắt ấy, ánh mắt cậu nhìn Ran, ánh mắt mà chưa bao giờ cậu dùng để nhìn cô “ là bạn của Shinichi bên Mỹ.”
“Oh, … có vẻ tình bạn bên Mỹ thân hơn bên Nhật thì phải!” – Sonoko nói
“S…Sonoko! …” – Ran quay sang cô bạn , cô định nói thêm nhưng …
“Ran, cậu không sao đấy chứ?” – Nhìn thấy biểu hiện của Ran, Shinichi lo lắng hỏi
“T…Tớ không …”
“Bịch!” – Chưa nói hết câu, Ran ngã xuống, cô ngất đi.
“Ran…RAN! TỈNH LẠI ĐI! RAN!” – Shinichi chạy đến, bế sốc cô lên.
“S…Shinichi! Sáng nay Ran nói mệt, tớ không nghĩ lại nặng đến mức này! …” – Sonoko nói trong lo sợ và hoảng hốt, cô chưa bao giờ nhìn thấy cô bạn của mình yếu đến như vậy.
“Tớ đưa Ran đến phòng y tế! Cậu xin phép cô giáo hộ tớ!” – Shinichi vừa nói vừa bế Ran chạy về phòng y tế.
Shiho chỉ biết đứng sững người nhìn theo Shinichi …
Khi cô bị sốt cao và hôn mê bên Mỹ, cậu ấy đâu có lo lắng đến mức như vậy …
Ánh mắt ấy … Hành động ấy …
Chẳng lẽ … Shinichi yêu Ran … - Ý nghĩ đó của Shiho vang lên trong đầu. Cùng lúc đó, tiếng chuông vào lớp vang lên. Shiho vào lớp, cô định khi ra về sẽ hỏi cậu.
… … … …
Shinichi đang ngồi cạnh Ran. Trong phòng giờ chỉ còn cô và cậu.
“Đồ ngốc! Làm gì mà ốm đến mức này!” – Shinichi vừa đắp lại khăn lên chán cô vừa lẩm bẩm

Shinichi nhìn Ran …

Trong giây phút này , cậu biết đối với cậu Ran quan trọng đến thế nào …
Cô quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời này …
Và câu hỏi đó giờ đây đã có một lời giải đáp …
Cậu sẽ mãi mãi yêu Ran … dù có bất cứ điều gì xảy ra …
… mãi mãi …

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726

Vật phẩm cá nhân
Vật phẩm:
Pet:





Tue Jul 17, 2012 12:23 pm
hime sayuri

New Member
hime sayuri
New Member

Tổng số bài gửi : 8
Points DCF : 108
Điểm cảm ơn : 0
Join date : 16/07/2012
Age : 25

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 8
Points DCF : 108
Điểm cảm ơn : 0
Join date : 16/07/2012
Age : 25
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Tuyệt vời! Tuyệt vời đến k tả được! Sao bạn viết hay thế! Cảm động quá [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục 506850652

Mình thick nhứt câu:

'' ...Trong giây phút này , cậu biết đối với cậu Ran quan trọng đến thế nào …
Cô quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời này …
Và câu hỏi đó giờ đây đã có một lời giải đáp …
Cậu sẽ mãi mãi yêu Ran … dù có bất cứ điều gì xảy ra …
… mãi mãi …''

Đúng vậy! Chắn chắn Ran sẽ được hạnh phúc khi ở bên Shini-kun! Mãi mãi...
Mình nhấn thanks na :36:


Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của hime sayuri






Sponsored content

Thông tin thành viên
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục




Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Sponsored content







[fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang

General instructions
Forum 4ALL - Mái Nhà Tình Bạn
Powered by phpbb® & Version 2.0
Forumotion_ripped by vlt
Best displayed with Firefox & Google Chrome
and 1024x768 screen resolution


Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất